Ảnh chụp ngày 23/4/1978
6 thg 11, 2013
18 thg 10, 2013
Thơ Quế Hằng: Tự bạch
Quế Hằng – 1 thi sỹ nổi trội trong làng " Thơ Đường đất Việt" - tự bạch mới hay mới
đẹp làm sao !
TỰ BẠCH
Quế Hằng
"Đồng trũng quê em
một xóm nghèo
Tôm bơi cá lội nước trong
veo
Trai tài đánh dậm cu đen
nhẻm
Gái đảm bắt cua tí dính
bèo"
Em thì đâu có bé teo teo
Đôi bữa nhịn ăn để vỗ eo
Trắng trẻo vui tươi hiền
thể cuội
Lưa thưa lộc lá kiểu bèo
bèo
Số trời vất vả lại gieo neo
Nhà cửa tuềnh toàng"
khách vắng teo "
Con cái ba tên thôi cũng
được
Cấp bằng hắn cướp hắn
mang theo
Long đong nửa đời mưa cùng gió
Cố mãi cũng qua được cái
nghèo
29 thg 8, 2013
QĐND: Du kích đường 5
QĐND - Thứ Ba, 31/03/2009, 10:41 (GMT+7)
QĐND Online - Là một tuyến đường sắt - bộ song hành dài hơn một trăm km, nối cảng Hải Phòng với Thủ đô Hà Nội, đường số 5 được xây dựng từ thập kỷ đầu của thế kỷ 20 với ý đồ triệt để khai thác thuộc địa của thực dân Pháp. Trong kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược (1945-1954), đường số 5 có một vị trí chiến lược bậc nhất trên chiến trường Bắc Bộ và vì thế nó trở thành chiến trường sôi động, nóng bỏng, đẫm máu, thường xuyên giành đi giật lại giữa ta và địch.
Về phía địch, cùng với ý nghĩa chính trị, kinh tế, chúng coi đường số 5 là tuyến đường có tầm quan trọng đặc biệt trong vận tải quân sự, “Cái yết hầu duy nhất để nối “cổ họng”- cảng Hải Phòng với “dạ dày”- Hà Nội” và trong chiến lược chung của Bộ Chỉ huy quân đội Pháp. Vì thế, ngay từ khi Toàn quốc kháng chiến (19-12-1946) đến khi kết thúc chiến tranh (1954), địch luôn coi việc giữ bằng được tuyến đường 5 là nhiệm vụ đặc biệt, không một phút lơi lỏng.
24 thg 8, 2013
Thơ Quế Hằng -1
CỦA
TRỜI BAN
Quế Hằng
(http://quehang.blogtiengviet.net/)
Trời
tặng nhân gian cặp núi hoa
Trắng
mơn, khêu gợi vẻ kiêu sa
Tràn
trề ngoài vỏ đong hương ngát
Ăm
ắp trong tâm chứa nước ngà
Lão
bố xun xoe đòi hũ rượu
Cu
ti nhớn nhác giữ bình trà
Ai
ai cũng mết như say bả
Ông
cử, ông đồ thẩy thiết tha
30. Cảm nhận từ: Nguyễn Quân [Bạn đọc] Email
12.07.13@06:35
Xin chào chị Quế Hằng!
Xin nghiêng mình trước bài thơ Đường luật của chị (tôi nói
nghiêng mình vì bài thơ quá tuyệt, nhưng ý chủ đạo làm tôi phải nghiêng mình vì
trời ban cho người phụ nữ "Cặp núi hoa" mà tạo hóa đã "Thiết
kế" để làm thiên chức của đàn bà, để làm mẹ với:
" Tràn trề ngoài vỏ đong hương ngát
Ăm ắp trong tâm chứa nước ngà!"
Một ý tưởng thơ thật độc đáo,ví von, ẩn dụ sâu thẳm một bến
bờ, làm người đọc như lạc vào chốn "Bồng lai tiên cảnh".
Chị mô tả, không! mà là chị mô phỏng và nâng hai
"trái cấm" lên vị trí độc tôn, ý thơ lung linh và vẻ đẹp mê hồn của
"Núi đôi" làm người đọc sững sờ, bởi cái vĩ đại trong "Núi
đôi" ấy là "Dòng nước ngà", dòng sữa mát lành ấy là sự kết tinh
của đất trời trao vào tay người đàn bà với thiên chức làm mẹ!
Tại sao chỉ trong mấy chục từ mà tôi lại hai lần nói đến
cụm từ "thiên chức". Tôi muốn nói nhiều hơn nữa để tạo âm hưởng trùng
điệp và nhân lên trùng trùng điệp điệp, bởi đó là sự vật hiển nhiên mà chỉ có ở đàn
bà, còn với cánh đàn ông thì "móc đâu ra, đừng có mơ!". Bởi vậy nó là
tuyệt đối với đàn bà, thưa chị, và cũng bởi vậy nên:
"Ai ai cũng mết như say bả
Ông cử, ông đồ thấy thiết tha!"
Không say, không thiết mới lạ chị à!
Mà hai cái nhà "ông Cử, ông đồ" như là biểu tượng
đẹp đẽ chỉnh chu trong dòng đời đầy trắc ẩn mà cũng "ngẩn tò te" đánh
rơi ấn tráp và...mực tàu mà không biết thì quả là chị quá "thâm nho"
chị hằng ạ! "tội" của chị là to lắm vì chị đã dám "xúc xiểm"
đến thần tượng của bàn dân thiên hạ! cái ý vị để bài thơ đạt tầm là ở chỗ
đó, chứ chị đưa hình ảnh ông vua chễm trệ trên ngai vàng hay hình ảnh của kẻ bần
cùng khốn khổ hiểu theo nghĩa "đói ăn vụng, túng làm liều" để nói lên
sự thèm khát thì bài thơ lại chỉ mức độ "phàm tục" chứ không đạt được
vẻ đẹp thánh thiện, thưa chị!
Cảm ơn chị
Cảm ơn "Núi đôi" của chị
Chúc chị sức khỏe và niềm vui!
Viết bởi
nguyễn Quân, Vũng Tàu
NÚI
CON GÁI
(ở Sapa Lao
cai)
Kìa
núi phơi xuân dưới nắng hồng
Như
người thiếu nữ giáng thon ong
Lá
non mơn mởn ôm sườn mỏng
Cành
nõn tơ tơ ấp lối cong
Lạch
nước trong veo đòi mải ngắm
Lúa
nương vàng óng gợi mê trông
Ơn
trời ban tặng miền sơn cước
Một
chốn bồng lai thỏa cõi lòng
Quế Hằng
LỌ MỌ
Quế
Hằng Tặng các nhân sỹ tạị vườn chim ngày 10/8 2013
Lò mò nhân sỹ đến vườn
chim
Khổ thế vì sao cứ phải
tìm
Ngóc cổ dài ngoằng
chàng trĩ đỏ
Xòe đuôi tròn vạnh chú
công kim
Bồi hồi bổi hổi rung
buồng phổi
Thểu thảo thều thào
rộn trái tim
Nhìn thấy mấy nàng mê
tít lít
Có say đến mấy cũng
nên ghìm.
Hồn Quê họa vội vài dòng góp vui với nhé!
Biết rằng em vẫn thích
chơi chim
Vì thế nên anh cũng
kiếm tìm
Đàn Trĩ ngắc ngư cần
cổ cứng
Lũ Công ngấm nguẩy
quạt đuôi kim
Tao nhân ngây ngất
không rời mắt
Mặc khách mẩn mê đến
rụng tim
Đâu chỉ nhiều nàng mê
ngắm nghía
Mấy bà tóc bạc cũng
đang ghìm !
Hồn Quê
Chúc cả làng cùng vui!
Trúc Tâm họa :
ĐÀNH GHÌM
Tìm em cũng tựa cuộc
tìm chim
Mấy đận toi công vẫn
cố tìm
Nghe nói gà tơ đang
dặm ổ
Tin đồn chỉ thắm đã
luồn kim
Nhiều khi bối rối như
lồng ruột
Lắm lúc nghẹn ngào
tưởng thắt tim
Kết cục người xinh
đang hạnh phúc
Đã thua lại ức cũng
đành ghìm
T.T
Chúc
em luôn xinh đẹp, tài hoa !
Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
Gia Hiền
Posted on 09.04.2013 by nguyentrongtao
Thế hệ tôi,
một thế hệ cúi đầu
Cúi đầu
trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi đầu
trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ ngầng
đầu...
...vì...
...đôi
lúc...
...phải cạo
râu!
Thế hệ tôi,
cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
Cuộc sống
bon chen
Tay trần níu chặt
Bàn chân
trần không dám bước hiên ngang.
Thế hệ tôi,
nhận quá nhiều những di sản hoang mang
Đâu là tự
do, đâu là lý tưởng?
Đâu là vì mình,
và đâu là vì nước
Những câu
hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh.
Thế hệ tôi,
ngày và đêm đảo lộn tanh bành
Đốt ngày
vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
Nếu cho
chúng tôi một nghìn ngày khác
Cũng chẳng
để làm gì, có khác nhau đâu?
Thế hệ tôi,
tự ái đâu đâu
Và tự hào
vì những điều huyễn hoặc
Tự lừa dối
mình, cũng như lừa người khác
Về những
niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Chúng tôi
nghe và ngắm những siêu sao
Chỉ với
mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
Văn hóa
ngoại giao là trà chanh chém gió
Và nồi lẩu
tinh thần là những chiếc I-phone
Thế hệ tôi,
ba chục đã quá già
Và bốn
chục, thế là đời chấm hết
Không ghế
để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
Mối lo hàng
ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Thứ đắt
nhất bây giờ là từng lạng NIỀM TIN
Thứ rẻ nhất,
lại là LỜI HỨA
Sự dễ dãi
đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
Có ngại gì
mà không phản bội nhau?
Không, tôi
không đại diện thế hệ mình đâu!
Và thế hệ
tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
Trăm năm
sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một thế
hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua.
31 thg 3, 2013
Phải làm gì ?!
Nghệ sĩ KIM CHI
Ta đã đi gần trọn kiếp người
Oán hận lắm mà dân lại sợ
Dù đã chồn chân, đôi gối mỏi
Vẫn tỉnh táo nhận diện giả dối
Nỗi đau không dễ nói thành lời
Ta đã mù hết cả một đời
Đã tôn thờ điều không có thật
Ta muốn kêu cho thấu trời thấu đất
Đó chỉ là ảo ảnh mà thôi...
Bọn chúng là lũ quỉ mặt người
Chúng bịt mắt không cho nhận biết
Chúng bịt miệng những ai nói thật
Chúng bỏ tù ai muốn tự do
Tự do - no ấm chỉ là mơ
Chúng biến muôn dân thành nô lệ
Đất đai, tiền của chúng tóm thâu
Đặc quyền đặc lợi chúng chia nhau
Dân đói nghèo vì nhiều dự án
Quy hoạch…dự án...lại dự án...
Đẩy nông dân vào cảnh bần hàn
Bọn quan tham là lũ bạo tàn
Dùng quân đội, công an khủng bố
Nhấn chìm người dân vào bể khổ
Ta chợt nhận ra mình phải làm gì!
(Một chiều đông đầu năm 2013,
(Một chiều đông đầu năm 2013,
khi đi qua góc vườn hoa ở đường Quán Thánh
nhìn thấy bà con nông dân ngồi biểu tình đòi đất trong giá rét.
Đất Nước tôi?
.......Thon thả giọt đàn bầu
Nghe dịu nỗi đau là đã vội quên đi hết thảy.
bảy lần tiễn con đi, không mảy may hỏi vì sao vậy
nên khi phải tiễn cháu đi cũng chả hỏi vì sao?
Đất Nước tôi?
từ thuở còn nằm nôi
sáng chống bão giông chiều ngăn nắng lửa.
nên cứ nghĩ chỉ có mỗi mình có nắng lửa bão giông.
Đất Nước tôi?
lao xao trưa hè mãi một giọng ca dao
nên nghe nhạc xập xình vội la hét thét gào.
Đất Nước tôi?
suốt đời lam lũ.
không biết rằng tất cả mọi nơi - khi bắt đầu - cũng chỉ vậy thôi.
Đất Nước tôi?
lũy tre làng,
bãi dâu,
bến nước,
và tình đời muối mặn gừng cay.
là cái cớ để tự nhủ mình
rằng lũy tre là chỗ tận cùng của Đất
và bến nước là nơi giới hạn của Trời.
Đất Nước tôi?
...mấy mùa không ngủ
Ngăn bước quân thù phía Nam phía Bắc
hết thù Bắc giặc Nam
lại tự tạo ra giặc chính giữa lòng mình.
Đất Nước tôi?
Hạt thóc chia đều dẫu no dẫu đói
nhưng chém vỡ mặt nhau vì một cái đầu Gà.
Đất Nước tôi?
sáng ngời muôn thuở
khi Trăng đã vào cửa sổ đòi thơ
chẳng nghĩ suy
nên chẳng thể ngờ
rằng Mặt Trăng kia
dẫu muôn lần rạng rỡ
cũng chỉ là
một cái gương thôi.
Ánh Sáng ư?
là của Mặt-Trời
Về quê
Mỗi lần về
thăm quê lòng lại băn khoăn
Không biết
còn ai – ai còn ai mất ?
Đi ngu ngơ
có còn ai nhận mặt ?
Bà con xa –
thân tộc – láng giềng gần .
Về thăm quê
như Từ Thức về trần
Chỉ khác
bởi ta cận kề tuổi hạc
Giếng làng
lấp không gội đầu tóc bạc
Ra bến sông
Thu nhìn bên lở bên bồi .
Rửa mặt
phong trần sông cứ thản nhiên trôi
Có nhận ra
ta : Người bạn thời thơ bé ?
Ta trang
trải hết một đời trai trẻ
Trôi phiêu
lưu không nhận diện bến bờ .
Giũ áo
phong sương sông cứ chảy lặng lờ
Bên đục bên
trong hai dòng lẫn lộn
Thương và
nhớ nơi chôn nhau cắt rốn
Còn đâu
quê…ngày lá rụng lại cội nguồn !
Đi lang
thang như một giấc mơ buồn
Đất cố tổ
không còn hình dáng cũ
Cây đa bên
cồn trôi năm lụt lũ
Vườn nhà
xưa giờ đổi chủ thay người .
Ba mươi năm
chiến tranh máu lửa ngút trời
Mồ mả ông
cha đạn bom xéo dày tan nát
Mộ gió
nghĩa trang hàng hàng lớp lớp
Ngày thanh
minh hương khói tỏa đìu hiu .
Quá nửa đời
người vui ít buồn nhiều
Đất địa
linh chôn hiền tài nhân kiệt
Nhân kiệt
hiền tài ra đi rồi biền biệt
Bỏ lại quê
lơ láo bọn gian thần .
Đi giữa
đường làng tưởng nhớ tiền nhân
Bốn trăm
năm theo Nguyễn Hoàng mở đất
Phá thạch
khai sơn dựng làng lập ấp
Đất địa
linh nay mất trắng bởi cường quyền .
Mỗi lần về
thăm quê lòng nặng ưu phiền
Thắp một
nén hương vái mười phương tám hướng
Tạ tội với
Tổ Tiên : Xin Người lòng độ lượng
Lại ra đi
.Có còn tuổi để quây về ?
Bảo
An , tháng 10- 2012 ; PHAN ĐẮC LỮ
14 thg 3, 2013
9 thg 3, 2013
Đầu năm gặp mặt toàn gia
Chiều nay (9/3/1013) cậu mợ Quang
Hằng “làm bữa cơm” họp mặt gia đình buổi Đầu năm. Thật vui và đầm ấm. 1 dịp để
ông bà cháu, bố con, anh em gặp mặt. Trộm vía! Các ông bà đều khỏe, các cháu
khôn lớn ra fết. (Vài cháu mình quên mất cả tên tuổi!).
Cầu mong năm Quý Tỵ này đại gia đình gặp
nhiều may mắn, vạn sự cát tường.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)