17 thg 10, 2012

Một góc thơ Trần Mạnh Hảo


RU NGƯỜI TRĂM NĂM
Tác giả: Trần Mạnh Hảo

Ngủ đi người của anh ơi
Xin nhờ ngọn gió ru nơi em nằm
Anh ngồi thức với xa xăm
Tới em phải vượt hàng trăm tinh cầu

Lời ru nào sợ xa đâu
À ơi vũ trụ chìm sau mi dài
Bay bay hai cánh tơ ngài
Ngủ đi cặp mắt thức hoài chờ trông

Anh ru từng búp tay hồng
Xin nhờ ngọn gió bế bồng trên tay
Nâng niu mười nhánh sông gầy
Khép vơi thành nụ, xòe đầy thành hoa

Từng đi nghìn dặm sơn hà
Hai bàn chân của em là mùi hương
Cái hôn trên gót còn vương
Lời ru em hóa con đường em đi

Ngủ ngon khóe miệng thầm thì
Cháy tan trời đất cũng vì vành môi
Vuốt ve khe suối núi đồi
Ngủ đi da thịt ngời ngời thương yêu.

Tóc em anh đến trăm chiều
Bao nhiêu sợi tóc bấy nhiêu nỗi niềm
Tay anh em gối trăng liềm
Giấc mơ chớ hiện ra điềm bể dâu

À ơi cái ngủ đi đâu
Tình yêu ru đến bạc đầu chưa thôi
Cách xa như đất với trời
Đêm đêm anh lặng ru người trăm năm.

(Mình anh trong một thế giới, 1991)


TRÁI TIM MẮC CẠN
Trần Mạnh Hảo

Dòng đời con nước vèo qua
Trái tim mắc cạn trong tà áo bay
Cỏn con một sợi lông mày
Mà đem cột trái đất này vào anh


LỜI CÁI THỚT
Trần Mạnh Hảo

Số phận cho ta làm mặt thớt
Kể gì thịt cá nát đời nhau
Sinh ra là để người ta chặt
Ta chỉ ăn toàn những vết dao !

Hai bài Lục Bát của Đức Tiên (TP Đông Hà)


Bỏ quên...

Giờ em đã quá xa vời
Làm sao nói được một lời bỏ quên
Xa rồi xóm nhỏ không tên
Bờ dâu chín rục cỏ mềm chơ vơ
Giá đừng... ngày ấy trông chờ
Mua bao nhiêu giá hửng hờ hỡi em !
Giận mình sao thật vô duyên
Bỗng dưng người ấy bỏ quên lời thề
Phong sương mấy độ thu về
Vẫn ao ước một ngày quê ...một ngày
Giờ em đã quá xa vời
Xóm không tên với một lời bỏ không
Có còn nhớ có còn trông
Có còn như thể chờ mong...có còn...
Dẫu qua năm tháng mỏi mòn
Cho ta nói lại ...ngọn nguồn ngày xưa...


Làn hương

Vẫn còn đọng mãi trong ta
Mùi hương ấy giữa sương sa cõi người
Đắm mê một thuở xa vời
Ta hít thở với đất trời với em
Người về hoa rụng cành sen
Lá như mở nhị trăng đèn xôn xao
Em từ vóc dáng thanh tao
Làn hương phảng phất nụ đào còn tơ
Ngất ngây hồn cứ ngẩn ngơ
Mùi hương ấy mãi tới giờ chưa phai
Một đời trai,một đời trai
Bâng quơ mấy bước gót hài phiêu du
Từ mưa xuân đến mưa thu
Dáng em đi giữa mịt mù sương bay
Ta như lữ khách lưu đày
Còn em vóc dáng hao gầy trong trăng
Ơi làn hương của muôn rằm
Trong ta mãi mãi êm đằm ngàn thu...

Đức Tiên

Cọp từ VanTheBlog

Mau hỏng mắt:

Photobucket



Photobucket