Giới thiệu


Ø     Lo nghĩ quăng xa ngoài vạn dặm
Bại thành coi tựa áng mây bay
Cắt nhợ phàm trần, lòng rộng mở
Cảnh bồng lai chính ở chốn này!
                                          KST (1 người bạn)

Ø     Ta đâu kẻ dìm đời trong đáy chén,
Chẳng cố tìm trong rượu Nghĩa Cuộc đời.
Nhưng có thể nào thiếu Men nồng cháy,
Đời Tầm thường bỗng chốc hoá Chơi vơi.
                                         KST

Ø     Có những lúc bên đường ta ghé lại
Chầm chậm thời gian, từng giọt cafê rơi
Nhìn hối hả người đi, ta tự hỏi:
Một phút trước đây thôi, ta cũng vội

                                              thế này chăng?
                                       KST



Chiều sâu
Tự biên

Nắng mưa là bệnh của Trời
Sầu tư là bệnh của tôi với người
Đã từng đánh mất tuổi chơi
Đã từng vất vả lo toan Nợ đời.
Giờ như sợi nắng chiều thôi
Thuyền nan cập bến sầu vơi làm gì ?
Người ơi! Ta chẳng còn chi...


Cảm tác

     Thơ của KST (một người bạn)

Thơ suông rượu nhạt quán cơm nghèo
Xuân xế mùa xuân, chiều xế chiều
Chín hẹn đã sai mười: bạn quý
Nghìn voi không được một: xáo xào !

Bá Nha thuở trước còn Chung Tử
Kim Trọng đời nay hết Thuý Kiều
Võ Tía tán vàng đi nườm nượp
Giũ tà áo vải bụi bay theo!

(Tương truyền, hơn hai nghìn năm trước Bá Nha hay đàn bản "Cao sơn lưu thủy", nhưng chỉ có một mình Chung Tử Kì biết thưởng thức. Một lần Bá Nha gảy đàn, chí tại non cao, Tử Kì liền bảo "Thiện tại hồ cổ cầm, nguy nguy hồ nhược Thái Sơn" (Đánh đàn hay thay, vòi vọi tựa Thái Sơn). Bá Nha chí tại vực sâu, Tử Kì nhận ngay ra rằng "Đăng đăng hồ nhược lưu thủy" (Cuồn cuộn như nước chảy).
Khi Tử Kì lâm bệnh chết, Bá Nha chỉ gẩy đàn thêm một lần duy nhất trước mộ người tri âm rồi đập đàn vào tảng đá, không bao giờ cầm đến cây đàn nữa.)

Đôi mắt
                      Thơ đọc một mình (tự biên)

Tôi nhớ mãi đôi mắt tròn rất lạ
Lúc thuyền mơ dào dạt bến Bồng Lai
Như biết nói rằng thuyền đang tan chảy
Hạnh phúc ngọt ngào
                                  là...       
                                     ...như thế này đây!

Tôi sẽ nhớ đôi mắt tròn khi ấy
Rất thiết tha nồng cháy ngước nhìn tôi
Rất gần gũi, rất yêu thương tin cậy
Rất nồng nàn hơn cả những bờ môi...



Những bái chữ màu xanh là phóng rác phỏng theo thơ Nguyễn Bính, cầu mong Tiền bối đại xá!


Thơ một khúc, nghìn lời tâm huyết
Đêm canh dài thức viết cho ai
Bồi hồi máu ứ trong tim
Chảy theo ngọn bút, hiện lên thơ này!


Trách mình

Còn bao nhiêu việc phải làm đây
Quanh quẩn vào ra hết cả ngày
Mỗi sáng mỗi thêm tờ lịch rụng
Giật mình nghĩ lại trách mình thay!


Đời ta

Từ bé đời ta vẫn rất nghèo
Bạn bè chỉ có gió trăng theo
Những người tình nghĩa, ôi xa quá
Hãy để thềm ta phủ thảm thêu!

Nhớ bạn

Nhớ, nhớ, nhớ mãi thế này
Tôi như một kẻ sa lầy nhớ nhung
Cao bao nhiêu, thấp bao cùng
Một, hai ba, bốn, năm...nhiều....vẫn tin!
 
Thu sang

Thu đã sang rồi, Luân có hay
Tình thu chan chứa, ý thu đầy
Nhớ tình lãng tử thu lại đến
Sao chẳng về đây, ở lại đây?


Cây bàng cuối thu

Thu sang trên những cành bàng
Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi!...
Quạnh hưu như tấm thân này
Lại âm thầm sống những ngày gió mưa


Chiều thu

Thăm thẳm trời xanh lộng đáy hồ
Mùi hương hoa sữa thoảng chiều thu
Thuyền câu lóng ngóng bơi vào bến
Vú sữa đầy căng rủ sát hồ.

Bẩy chũ

Mây trắng đang xây mộng viễn hành
Chiều nay tôi lại ngắm trời xanh
Trời xanh là một tờ giấy rộng
Tôi thảo lên trời mấy nét nhanh.

Xe pháo chiều nay ngập thị thành
Đêm nay ai bắt được trời xanh
Đọc xong bẩy chữ thì thương lắm
“Vạn lý tương tư, Vũ trụ tình”.

Tự tình

Sầu tư chỉ có một mình
Làm thơ để đó chẳng bình chẳng say
Bởi con tim đã đong đầy
Gửi vần thơ ấy đến tay bạn mình.

Giấc mơ – các bạn – bóng hình
Đêm đêm lại thức, lại tìm chữ xinh
Đơn côi, làm thơ một mình
Treo lên Trăng để một mình đọc chơi!





Hương hoa sữa


Gửi xao xuyến bâng khuâng vào trong gió
Nhớ thu xưa hoa sữa tỏa hương đầy.
Đến bây giờ hương sữa vẫn còn đây
Để ngây ngất, ngất ngây hồn lãng tử!
                                     
                                                4/2004
Tôi đi tìm tôi

Một đời tôi đi tìm tôi
Một đời cày cuốc chẳng nghỉ ngơi
Một đời canh quả, thân cô quạnh  
Cầu phúc đời sau khá hơn tôi!

              4/2004 (Canh Dần)

Giận mình

Thơ vui để kể chuyện vui
Thơ buồn để kể chuyện trời chuyện mây.
Chuyện rằng thân Hổ ta đây
Mà sao như thể Khỉ gầy khỉ ho.
Cả đời chỉ biết đến lo
Lo cơm, lo áo, lo...bò trắng răng !
Lo cho vợ, lo cho con
Lo cho năm tháng vẫn còn phía sau...
Lo về Họ: có trước sau,
Lo em, lo cháu, lớn mau thành Người.
Lo sao chín bỏ làm mười
Cho tròn chữ Hiếu, Đạo người, Tổ tiên!

Lo nhiều, lòng những buồn phiền
Vì kém giám quyết, nên ta giận mình!

                                      Hà Nội 0h, T6, 28/6/2003

Thơ vô thường


 Vắt tim khô để tìm con chữ
Nặn óc ngu kiếm tứ gieo vần.
Thế mà “ thơ ” chẳng được ngân
Thế mà ý tứ chẳng lần được ra!
Lòng buồn đau tựa chim sa
Trái tim mắc cạn hóa ra vô thường!!!

                                                            8/4/2004

Bão giông

Trời thu đang đẹp bỗng bão giông!
Trời quang mây tạnh gió nhẹ không
Chim ca điệp khúc thương cùng nhớ
Sấm bỗng vang trời xé khoảng không!

                                                Rạng sáng 1-6-04


 Khóc Chú

Chịu tang, cháu ngẫm lại Đời
Khóc thương phận Chú - nhớ lời tri ân: 
“Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao”
          Đời người tựa giấc chiêm bao
Tay ai có thể giơ cao cả ngày.
          Đường đời lúc tỉnh lúc say
Lên ghềnh xuống thác mới tày Trượng phu !
                                                     
                                              Đêm chịu tang Chú Tỵ
                   Kim Anh 3 hsáng ngày 26/9/2003 (1/9/ Quý Mùi).


Xót xa

Cái Đời sao lại lắm xót xa
Thứ thì có thể nói được ra
Thứ thì hàn cứng trong gan, mật
Cấu xé tim ta cứ mỗi ngày.

Trời ơi có thấu! Con đau lắm
Đau tự trong lòng, bắn phá ra
Đọa đầy thâu sáng - không giải nổi
Hành hạ thân con vốn héo gầy...

          2h30 sáng 15/1/2004
     (24 tháng Chạp năm Quý Mùi)       
                      


Bến đợi

Thuyền đến Biển khi Biển còn trong vắt
Đến muộn mằn, trong ánh chớp một chiều mưa...
Biển chẳng phải Đại dương hùng vĩ nhất
Cũng khiến thuyền chao đảo đến say sưa !

Song cuộc đời còn nhiều điều ngang trái 
Thuyền lêng đênh và đã cập bến bờ ! 
Nén nhớ nhung, thâm quầng đôi bờ cát 
Tình Biển thành Bến Đợi, đón thuyền trôi !

Sóng gió cuộc đời đã từng xô đẩy
Và dập vùi con thuyền nhỏ không ngơi !
Đẩy cho mãi thuyền kia xa lạc bến
Trôi miên man theo gió ngút mưa ngàn.

Con bến trong vẫn từng trông ngóng đợi 
vẫn bình yên, mà chẳng nổi sóng cồn 
vẫn vươn mình trong bão táp mưa giông 
vẫn im lặng không một lời thúc giục !

Ơn Trời biển đã thổi cơn gió phục
Cho thuyền con, tìm lại được bến xưa !
Rồi, dù cho trời nắng hay bão mưa
Thuyền vẫn cứ nép mình trong Bến Đợi
                   đến kiệt sức tàn hơi
                                    đến trở về cát bụi !!!                                            
                                              VA -14h - T3 - 24/6/2003



Bên Em


        Bên Đời vẫn thấy có Em
Bên cau vẫn thấy dây trầu quấn quanh.
        Tấm lòng Em: lá còn xanh
Dịu dàng trao chút Hương lành cho Anh.

Tình Em dịu ngọt mong manh
Cho môi Anh thấm, còn dành mai sau.
            Cõi đời được có là bao
Em là Duy nhất Anh trao, Anh giành.
           
Bên Em, ngỡ tuổi còn xanh
Uống hương Hoa sữa phồng căng chính mùa.
            Bên Em bên cả Mùa Thu
Bên Em: Khao khát, Tứ mùa Khát khao...

                                                HN  21 - 12 - 2K03


Một đời tôi đi tìm tôi

Một đời tôi đi tìm tôi
Một đời cày cuốc chẳng xả hơi
Một đời học nói học im lặng
Cầu khấn đời sau khá hơn tôi!
 



Hồ Tây xúc cảm chiều

                                    Phóng tác

Chiều Hồ Tây hối hả người qua lại
Đường Cổ Ngư - Yên Phụ quá nhiều xe.
Ta lững thững ngắm dòng người trôi dạt
Chợt hiểu ra lẽ sống ở đời!

Đây cuộc sống bon chen sao chịu nổi
Ôi Hoá Công - Người sao chẳng công bình
Cứ vô tình để mặc đời xô lệch
Lá vàng rơi tan tác buồn tênh!

Kìa mấy kẻ rập rình câu cá trộm
Kìa mấy cô mấy cậu cố tập yêu
Kìa cánh bèo trên mặt hồ chiều động
Sóng dập vùi xô đẩy về đâu?

Chiều nóng bức ra Hồ Tây hóng gió
Tưởng sóng xô, xua được khối ưu phiền,
Song lòng vướng thì Hồ sao sóng được
Phía tây hồ sẫm một cơn giông!!!

                 12.8.2K04




Muốn quên

Bồn chồn bấm nghịch máy chơi
Chẳng quên đi được đường đời bể dâu
Đã bao công việc nặng đầu
Lại thêm phiền toái nhũng nhiêu ở đời!

Mọi người khuây khỏa muôn nơi
Còn ta chỉ biết cuộc đời muốn quên!.
                                                             3/2004

Trốn

Chiều hồ đầy nước, sóng nhấp nhô
Lẻ loi, ruột xé đến quạnh khô
Hồn ơi! Nếu được ngươi có thể
Trốn khỏi nơi này, trốn biệt vô.

        Trưa buồn 29/5/04



Nhớ quê

Phóng tác

Lâu không về lòng ta lại nhớ
Mảnh đất quê hương in vết chân trần
Nhớ ruộng lúa nuôi ta từ tấm bé
Nhớ dòng sông gội rửa những nhọc nhằn.

Lâu không về lòng ta lại nhớ
Gốc bưởi, vườn chè, bụi sắn, mái nhà tranh
Nhớ những người ngày xưa lam lũ
Nhớ người bạn gái, thức bên sông...

Lâu không về lòng ta lại nhớ
Đường đống quê hương che chở vạn Linh hồn.
Nén nhang thắp giữa đất trời gió lộng
Tiếng sấm vang rền
                   vọng sáng
                                  bóng Tiền nhân!
  
 11- 8 – 2004


Đêm về

Thơ chép tặng vợ
                      Dương Thúy Mỹ (Báo Văn nghệ số 42/2003)

Đêm về mới thật là em
Không son Mỹ, chẳng Crem phấn màu
Lông mày đen hóa mày nâu
Mắt xanh – bạc nhũ bồ câu hoảng hồn
Em như xơ mướp bồ hòn
Lặng lặng anh....
Lặng lặng con....
Đêm về.

…Chỉ còn lại chút đam mê
Câu thơ cháy dở dìu về bến mơ
Vui buồn chợt đến vẩn vơ
Cánh tay con gái níu hờ vai anh…

Chẳng còn mầm biếc nụ xanh
Bởi làm tán lá cho cành đơm hoa
Chẳng còn thắm thịt thơm da
Bởi làm mái đỡ căn nhà nắng mưa

Cải ngồng chút ngọn thành dưa
Vẫn gom hạt muối cho vừa tô canh
Có cung trầm, có cung thanh
Mới nên giọng hát, mới thành bài ca


Từ Cô - sang Chị - lên Bà
Em như thế đấy mới là thật em
Đêm ba mươi mới là đêm
Kể chi mười sáu trăng lên, trăng tàn…

Luân hồi nhận kiếp đa đoan
Em gieo hạt để anh đang gặt mùa ./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét