17 thg 10, 2012

Hai bài Lục Bát của Đức Tiên (TP Đông Hà)


Bỏ quên...

Giờ em đã quá xa vời
Làm sao nói được một lời bỏ quên
Xa rồi xóm nhỏ không tên
Bờ dâu chín rục cỏ mềm chơ vơ
Giá đừng... ngày ấy trông chờ
Mua bao nhiêu giá hửng hờ hỡi em !
Giận mình sao thật vô duyên
Bỗng dưng người ấy bỏ quên lời thề
Phong sương mấy độ thu về
Vẫn ao ước một ngày quê ...một ngày
Giờ em đã quá xa vời
Xóm không tên với một lời bỏ không
Có còn nhớ có còn trông
Có còn như thể chờ mong...có còn...
Dẫu qua năm tháng mỏi mòn
Cho ta nói lại ...ngọn nguồn ngày xưa...


Làn hương

Vẫn còn đọng mãi trong ta
Mùi hương ấy giữa sương sa cõi người
Đắm mê một thuở xa vời
Ta hít thở với đất trời với em
Người về hoa rụng cành sen
Lá như mở nhị trăng đèn xôn xao
Em từ vóc dáng thanh tao
Làn hương phảng phất nụ đào còn tơ
Ngất ngây hồn cứ ngẩn ngơ
Mùi hương ấy mãi tới giờ chưa phai
Một đời trai,một đời trai
Bâng quơ mấy bước gót hài phiêu du
Từ mưa xuân đến mưa thu
Dáng em đi giữa mịt mù sương bay
Ta như lữ khách lưu đày
Còn em vóc dáng hao gầy trong trăng
Ơi làn hương của muôn rằm
Trong ta mãi mãi êm đằm ngàn thu...

Đức Tiên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét