21 thg 5, 2012

Tự sự


Tự tình

Sầu tư chỉ có một mình
Làm thơ để đó chẳng bình chẳng say
Bởi con tim đã đong đầy
Gửi vần thơ ấy đến tay bạn, này!

Giấc mơ bạn hữu ban ngày
Ban đêm lại thức,lại cày PC (pi xi)
Thơ buồn nhờ gió cuốn đi
Treo lên Trăng để chả gì... đọc chơi!

Hương hoa sữa

Gửi xao xuyến bâng khuâng vào trong gió
Nhớ thu xưa hoa sữa tỏa hương đầy.
Đến bây giờ hương sữa vẫn còn đây
Để ngây ngất, ngất ngây hồn lãng tử!
                                     
                                                4/2004



Sưởi ấm

“Ta cứ tưởng Trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ”.
Lời cổ nhân mới nghe thường bỡ ngỡ
Nhưng thật tình: Đời có nghĩa gì đâu!
Sống cát bụi, chết lại về cát bụi
Phú quý, gian hùng…cũng thế cả mà thôi!

Trời xếp đặt chúng ta cùng một khối
Hãy thương nhau, dù chẳng giúp nhau gì,
Không mặc cả giàu nghèo, địa vị
Để nhớ nhau - sưởi ấm chút tình già!

            Đêm 22-6-2K06
Men say

Ta đâu kẻ dìm đời trong đáy chén
tìm thú vui trong men rượu, ái tình..
Nhưng cuộc sống vẫn thường không yên tĩnh
Chút men say bỗng chốc hóa diệu kỳ!

 Đêm 22-6-2K06
Tôi đi tìm tôi

Một đời tôi đi tìm tôi
Một đời cày cuốc chẳng nghỉ ngơi
Một đời canh quả, thân cô quạnh (Canh Dần)
Cầu phúc đời sau khá hơn tôi!

4/2004

Giận mình

Thơ vui để kể chuyện vui
Thơ buồn để kể chuyện trời chuyện mây.
Chuyện rằng thân Hổ ta đây
Mà sao như thể Khỉ gầy khỉ ho.
Cả đời chỉ biết đến lo
Lo cơm, lo áo, lo...bò trắng răng !
Lo cho vợ, lo cho con
Lo cho năm tháng vẫn còn phía sau...
Lo về Họ: có trước sau,
Lo em, lo cháu, lớn mau thành Người.
Lo sao chín bỏ làm mười
Cho tròn chữ Hiếu, Đạo người, Tổ tiên!

Lo nhiều, lòng những buồn phiền
Vì kém giám quyết, nên ta giận mình!

                                      Hà Nội 0h, T6, 28/6/2003

Thơ vô thường

Vắt tim khô để tìm con chữ
Nặn óc ngu kiếm tứ gieo vần.
Thế mà “ thơ ” chẳng được ngân
Thế mà ý tứ chẳng lần được ra!
Lòng buồn đau tựa chim sa
Trái tim mắc cạn hóa ra vô thường!!!

                                                            8/4/2004


Bão giông

Trời thu đang đẹp bỗng bão giông!
Trời quang mây tạnh gió nhẹ không
Chim ca điệp khúc thương cùng nhớ
Sấm bỗng vang trời xé khoảng không!

                                                Rạng sáng 1-6-04

Khóc Chú

Chịu tang, cháu ngẫm lại Đời
Khóc thương phận Chú - nhớ lời tri ân: 
“Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao”
          Đời người tựa giấc chiêm bao
Tay ai có thể giơ cao cả ngày.
          Đường đời lúc tỉnh lúc say
Lên ghềnh xuống thác mới tày Trượng phu !
                                                   
Đêm chịu tang Chú tại quê.
                           Kim Anh 3 hsáng ngày 26/9/2003 (1/9/ Quý Mùi).

Bến đợi
 
Thuyền đến Biển khi Biển còn trong vắt
Đến muộn mằn, trong ánh chớp một chiều mưa...
Biển chẳng phải Đại dương hùng vĩ nhất
Cũng khiến thuyền chao đảo đến say sưa !

Song cuộc đời còn nhiều điều ngang trái
Thuyền lêng đênh và đã cập bến bờ !
Nén nhớ nhung, thâm quầng đôi bờ cát
Tình Biển thành Bến Đợi, đón thuyền trôi !

Sóng gió cuộc đời đã từng xô đẩy
Và dập vùi con thuyền nhỏ không ngơi !
Đẩy cho mãi thuyền kia xa lạc bến
Trôi miên man theo gió ngút mưa ngàn.

Con bến trong vẫn từng trông ngóng đợi
vẫn bình yên, mà chẳng nổi sóng cồn
vẫn vươn mình trong bão táp mưa giông
vẫn im lặng không một lời thúc giục !

Ơn Trời biển đã thổi cơn gió phục
Cho thuyền con, tìm lại được bến xưa !
Rồi, dù cho trời nắng hay bão mưa
Thuyền vẫn cứ nép mình trong Bến Đợi
                                  đến kiệt sức tàn hơi
                                               đến trở về cát bụi !!!
              
                                     VA -14h - T3 - 24/6/2003   

Bên Em

      Bên Đời vẫn thấy có Em
Bên cau vẫn thấy dây trầu quấn quanh.
     Tấm lòng Em: lá còn xanh
Dịu dàng trao chút Hương lành cho Anh.

    Tình Em dịu ngọt mong manh
Cho môi Anh thấm, còn dành mai sau.
      Cõi đời được có là bao
Em là Duy nhất Anh trao, Anh giành.
           
         Bên Em, ngỡ tuổi còn xanh
Uống hương Hoa sữa phồng căng chính mùa.
       Bên Em bên cả Mùa Thu
Bên Em: Khao khát, Tứ mùa Khát khao...

                                      Fóng tác HN  21 - 12 - 2K03

Xót xa

Cái Đời sao lại lắm xót xa
Thứ thì có thể nói được ra
Thứ thì hàn cứng trong gan, mật
Cấu xé tim ta cứ mỗi ngày.

Trời ơi có thấu! Con đau lắm
Đau tự trong lòng, bắn phá ra
Đọa đầy thâu sáng - không giải nổi
Hành hạ thân con vốn héo gầy...

                   2h30 sáng 15/1/2004
                                               (24 tháng Chạp năm Quý Mùi)


Muốn quên

Bồn chồn bấm nghịch máy chơi
Chẳng quên đi được đường đời bể dâu
Đã bao công việc nặng đầu
Lại thêm phiền toái nhũng nhiêu ở đời!

Mọi người khuây khỏa muôn nơi
Còn ta chỉ có cuộc đời sầu bi!.
                                                3/2004 

Trốn

Chiều hồ đầy nước, sóng nhấp nhô
Lẻ loi, ruột xé đến quạnh khô
Hồn ơi! Nếu được ngươi có thể
Trốn khỏi nơi này, trốn biệt vô.

        Trưa buồn 29/5/04

 Nhớ quê

Phóng tác

Lâu không về lòng ta lại nhớ
Mảnh đất quê hương in vết chân trần
Nhớ ruộng lúa nuôi ta từ tấm bé
Nhớ dòng sông gội rửa những nhọc nhằn.

Lâu không về lòng ta lại nhớ
Gốc bưởi, vườn chè, bụi sắn, mái nhà tranh
Nhớ những người ngày xưa lam lũ
Nhớ người bạn gái, thức bên sông...

Lâu không về lòng ta lại nhớ
Đường đống quê hương che chở vạn Linh hồn.
Nén nhang thắp giữa đất trời gió lộng
Tiếng sấm vang rền
                   vọng sáng
                                  bóng Tiền nhân!
 11- 8 – 2004

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét